Và em đã vui trở lại (^^)
Con người quả là một thứ gì đó cực kỳ phức tạp, ta tưởng rằng đã hiểu nhưng thật ra chẳng hiểu gì.
Khi anh nói chia tay, anh bảo rằng chẳng có người con gái khác, anh mệt mỏi, anh không muốn yêu em hay yêu bất kì người con gái nào. Anh nói thế thì em tin thế, lúc đó em cũng đã buồn lắm rùi.

Thế mà chưa được một tuần anh đã có thể ung dung đi xem phim với người ta, anh bảo rằng chưa có gì, anh chỉ mới có cảm tình thôi. Ngày hôm trước anh nói thế, ngày hôm sau anh lại đã nói: anh đang ở phòng "bạn gái" anh,... anh không muốn "bạn gái" anh ghen! Khiếp thật, chưa bao giờ em thấy một sự thay đổi nào lại chóng mặt như thế.
Lúc đó em bị sốc, sốc nặng, không tin nổi vào sự thật và cứ thấy tức anh ách, ăn không ngon ngủ không yên, đúng là thời gian vô cùng khó khăn đối với em

. Ai rơi vào tình cảnh này cũng buồn cả thôi (vì em đi kể cho mọi người nghe, ai cũng nói thế, nên em cũng chỉ biết thế) vì người ta bảo : "con cá mất là con cá to" mà lị, nhưng một khi dẹp đi những buồn đau nhất thời của mình. Tĩnh tâm lại một chút, em để ý cảm giác thực sự của mình khi anh nói anh đang ở bên bạn gái, thì hình như em chẳng có cảm giác gì. Đấy đấy, thì ra chỉ vì mình mất đi một thứ gì đó nên mình tiếc vậy thôi chứ thực ra nó chẳng quý như mình nghĩ. Lúc nhận ra được điều đó thì tâm trạng em trở lại trạng thái cân bằng. Phù! May quá!
Nhưng bây giờ em lại cảm thấy đời mình còn may mắn lắm, vì đã dứt được anh (mém chết).

Cũng may là anh đã phụ em, vì anh biết đấy, em thà để người phụ mình chứ chẳng bao giờ phụ người (tính em nó vốn tốt thế). Là nhờ em đã nói chuyện với một người, người-mà-đáng-lý-ra-em-phải-nói-chuyện-từ-lâu rùi, ấy thế mà anh lại là sự lựa chọn sau cùng của em sau rất nhiều đắn đo, em ngốc thật. Sau gần 30 phút nói chuyện với anh í (anh í này khác "anh" em đang đề cập ở trên nha), em như được truyền cho 1 tỷ đơn vị đơn vị vitamin A lun, mắt em sáng choang (từ trước tới giờ em toàn bị mù quáng ... gà)

, em thấy đời mình còn may mắn lắm. Nội dung cuộc nói chuyện em xin được giữ bí mật (mỗi khi em nhớ lại từng lời anh í nói với em là em lại khoái chí, hehe)

. Cuộc nói chuyện vừa kết thúc là em nhảy nhót tứ lung tung, la hét ầm ĩ, em nhớ là mình đã hét FREE STYLE (chắc là bị nhiễm "bước chân hoàn vũ" (^^)), nhãy cẫng cẫng một hồi em cầm điện thoại và gọi cho những người đã "bị" em làm phiền mấy hum nay để chia sẻ niềm vui lớn lao của mình, họ cũng cười rất tươi, đúng là niềm vui nhân lên gấp bội, rùi em gọi cho anh cancel cái hẹn vớ vỉn mà em dự tính sẽ nói chuyện với anh cho rõ ràng. Em phấn khích tới mức không muốn ăn cơm lun (kiểu này lại ốm giơ xương mất), hát hò cho đã rùi đi ngủ. Hihi, sau khi được em chia sẻ niềm vui, có một nhân vật rất đáng yêu đã gọi cho em nói chuyện với em hơn 1 tiếng đồng hồ (người ta cũng rất vui vì em vui), một giấc ngủ ngon lại đến với em.
Cám ơn "anh í" nhiều lắm lắm, anh quả là một thiên tài tâm lý học (mặc dù anh í khuyên em "một đường", nhưng những lời khuyên đó lại giúp em đưa ra quyết định "một nẻo"). Cám ơn bạn bè luôn ở bên quan tâm, động viên em. Và ngoài ra em còn gửi lời cám ơn chân thành và sâu sắc (thật lòng em đấy ạ) đến bạn gái tên Thiên Di (nghe bảo là học công nghệ thực phẩm Đại Học Nông Lâm, sinh năm 87, mập, lùn và xấu hơn em _ cái này là anh nói chứ em có thấy đâu mà biết)

, mà ai thèm quan tâm, miễn sao có người rước anh đi là em mừng rồi. Mặc dù là bạn ấy hơi trơ trẽn, con gái con đứa mà tự nhiên lại chủ động nói thích anh nhưng mà dù sao nhờ bạn í mà em biết được bộ mặt thật của anh và giải thoát cho bản thân minh. Ai có biết bạn í thì gửi lời cám ơn của em đến với bạn đó nhé!
Mu... oa đến every body! XXX